Mặc dù đã tham gia 3 đợt chống dịch tại khu điều trị F0 của bệnh viện, nhưng nghĩ đến cái Tết xa nhà, bác sĩ Dương Thị Thảo (sinh năm 1982) vẫn không tránh được cảm giác buồn.
Vào những ngày cuối tháng Chạp âm lịch, là thời gian mà ai ai cũng hướng về gia đình, làm nốt những công việc cuối cùng của năm để về nhà, về quê ăn Tết, thì bác sĩ Thảo lại phải xa gia đình, xa con tròn một tháng để “cắm chốt” tại Bệnh viện đa khoa tỉnh Bắc Giang.

Cả ê kíp đã rất vất vả, có ngày làm việc từ 7h30 sáng đến 22h đêm vẫn chưa xong nhưng không ai nản.
Cũng có trường hợp một gia đình có tới 6 F0, trong đó có 2 cháu bé và ông bà điều trị tại bệnh viện huyện, bố mẹ trong khu cách ly tập trung. 1 bé mới lên 4, một bé lên 10. Sau những trăn trở, chị đã gọi điện về tuyến huyện xin cho ông bà của bé lên khu F0 của Bệnh viện để vừa kết hợp điều trị vừa chăm sóc hai bé.
Mấy ngày đầu bà chưa lên với cháu được, các y bác sĩ thay nhau động viên chăm sóc 2 bé. Lúc đầu các cháu rất và sợ khóc suốt vì lần đầu tiên bị vào bệnh viện không có người nhà đi cùng. Thấu hiểu được điều đó, chị Thảo cùng các y bác sĩ đã luôn động viên, chăm sóc trực tiếp cho các bé thay bố mẹ trong lúc dịch bệnh.

Bác sĩ Thảo (ngoài cùng bên trái)
Bản thân chị Thảo là bác sĩ chuyên khoa Nhi nhưng khi ở tuyến đầu, chị không chỉ điều trị cho bệnh nhi mà còn cho tất cả các đối tượng, nhất là những người già lại có bệnh nền. Cũng như chị, các đồng nghiệp cũng chung vai sát cánh, cùng nhau chia sẻ mọi khó khăn, chia sẻ những phút giây nhớ nhà để hoàn thành nhiệm vụ.
Nguồn: Phụ Nữ Việt Nam